VIII. − Le bal de Loisy |
VIII. Cuộc khiêu
vũ tại Loisy
|
Je suis entré au bal de Loisy à cette heure
mélancolique et douce encore où les lumières pâlissent et tremblent aux
approches du jour. Les tilleuls (1), assombris par en bas, prenaient à leurs
cimes une teinte bleuâtre. La flûte champêtre ne luttait plus si vivement
avec les trilles (2) du rossignol. Tout le monde était pâle, et dans les groupes
dégarnis j'eus peine à rencontrer des figures connues. Enfin j'aperçus la
grande Lise, une amie de Sylvie. Elle m'embrassa. " Il y a longtemps
qu'on ne t'a vu, Parisien ! dit-elle. − Oh ! oui, longtemps. − Et tu arrives
à cette heure-ci ? − Par la poste. − Et pas trop vite ! − Je voulais voir
Sylvie; est-elle encore au bal ? − Elle ne sort qu'au matin; elle aime tant à
danser. "
En un instant, j'étais à ses côtés. Sa figure était
fatiguée; cependant son œil noir brillait toujours du sourire athénien
d'autrefois. Un jeune homme se tenait près d'elle. Elle lui fit signe qu'elle
renonçait à la contredanse (3) suivante. Il se retira en saluant.
|
Tôi vào giữa cuộc Loisy. Lúc giờ ủ rũ trên kỳ ủ ê. Êm đềm ánh sáng mô tê. Mần
răng như rứa coi tề tái xanh. Rập rờn ngày tới đương nhanh. Trường phong khêu
gợi biên thành liễu buông. Bồ đề tát thúy ngõ thuôn. Diên trì thời hạn trên
nguồn sử xanh. Ngọn trồng vòi või thiên thanh. Cơn dầu phôi dựng long lanh
sáo ngà. Dậy dàng điền dã âm ba. Thôi rồi thua cuộc chan hòa họa mi…
Je suis entré au bal de Loisy à cette heure mélancolique et douce encore où les lumières pâlissent et tremblent aux approches du jour. Tôi bước vào cuộc hội múa vòng tại Loisy vào cái giờ sầu u và êm dịu của bình minh mới chớm, và ánh nhợt rung rinh trước ngày về sắp tới. Những cây bồ đề (1), thân dưới còn nhòa tối, trên ngọn đã pha màu sáng xanh lơ. Tiếng sáo đồng quê không còn tranh chấp thiết tha nữa với giọng họa mi uốn éo chiên âm (2). Mọi người đều xanh xao, và nhìn khắp những nhóm người thưa thớt, tôi khó lòng gặp lại những khuôn mặt quen thân. Cuối cùng, tôi nhìn thấy nàng Lise dong dỏng chị, một cô bạn thiết của Sylvie. Nàng ôm tôi hôn. “Lâu ngày chẳng gặp anh đâu, anh kẻ chợ ạ, nàng nói. – Ồ! Vâng lâu lắm. Anh tới vào cái giờ này ư? – Bằng giao thông xe ngựa. – Và thật chẳng quá xá là nhanh! – Tôi muốn thăm Sylvie; nàng có còn trong cuộc múa? – Nàng sẽ tới vào lúc sáng trời. Nàng thích khiêu vũ xiết bao.” Một lát sau, tôi đã đứng bên cạnh nàng rồi. Gương mặt nàng có vẻ mỏi mệt; tuy nhiên con mắt đen láy của nàng vẫn sáng ngời nụ cười gái Athénienne ngày cũ. Một chàng trai đứng cạnh nàng. Nàng ra dấu cho chàng ta hiểu: nàng xin khước từ cuộc múa đối diện (3) sắp tới. Chàng ta chào và rút lui. |
Le jour
commençait à se faire. Nous sortîmes du bal, nous tenant par la main. Les
fleurs de la chevelure de Sylvie se penchaient dans ses cheveux dénoués; le
bouquet de son corsage s'effeuillait aussi sur les dentelles fripées, savant
ouvrage de sa main. − Je lui offris de l'accompagner chez elle. Il faisait
grand jour, mais le temps était sombre. La Thève bruissait à notre gauche,
laissant à ses coudes des remous d'eau stagnante où s'épanouissaient les
nénuphars (4) jaunes et blancs, où éclatait comme des pâquerettes (5) la
frêle broderie des étoiles d'eau. Les plaines étaient couvertes de javelles
(6) et de meules de foin (7), dont l'odeur me portait à la tête sans
m'enivrer, comme faisait autrefois la fraîche senteur des bois et des
halliers d'épines fleuries (8).
|
Ngày đã sáng. Chúng tôi rời cuộc khiêu vũ, bước ra, tay nắm tay. Những
đóa hoa tà tà xiêu lệch trên mái tóc lõa xõa xuôi giòng. Chùm bông trên ngực
rung cánh trên những miếng đen-ten nhàu rã. Tôi xin phép được đưa nàng về
nhà. Trời đã sáng, nhưng khí trời ủ rũ. Giòng sông Thève xào
xạc chảy bên bờ. Những khúc quành, nước vòng xoay lặng lẽ, nước tụ im lìm. Những
cánh hoa sen (4) mở phơi màu vàng, màu trắng. Những đóa bọt nước thêu thùa chợt
vỡ tan như những hàng hoa cúc trắng (5). Đồng ruộng đầy rẫy những lượm lúa
(6) vừa mới cắt xong, và những đống rơm khô, và những đống rạ (7), và những
mùi hương hắc hắc bốc hơi nồng, không đủ xui lòng tôi ngây ngất, như đã làm
tôi ngây ngất xưa kia với những mùi thơm của hoa ngàn, của lùm cây, của cụm
lá, của sơn-trà-tử ban đầu (8).
|
Nous
n'eûmes pas l'idée de les traverser de nouveau. " Sylvie, lui dis-je,
vous ne m'aimez plus ! " Elle soupira. " Mon ami, me dit-elle, il
faut se faire une raison; les choses ne vont pas comme nous voulons dans la
vie. Vous m'avez parlé autrefois de la Nouvelle
Héloïse, je l'ai lue, et j'ai frémi en tombant d'abord sur cette phrase :
"Toute jeune fille qui lira ce livre est perdue." Cependant j'ai
passé outre, me fiant sur ma raison. Vous souvenez-vous du jour où nous avons
revêtu les habits de noces de la tante ?... Les gravures (9) du livre
présentaient aussi les amoureux sous de vieux costumes du temps passé, de
sorte que pour moi vous étiez Saint-Preux, et je me retrouvais dans Julie. Ah
! que n'êtes-vous revenu alors ! Mais vous étiez, disait-on, en Italie. Vous
en avez vu là de bien plus jolies que moi ! − Aucune, Sylvie, qui ait votre
regard et les traits purs de votre visage. Vous êtes une nymphe (10) antique
qui vous ignorez. D'ailleurs, les bois de cette contrée sont aussi beaux que
ceux de la campagne romaine (11). Il y a là-bas des masses de granit (12) non
moins sublimes, et une cascade qui tombe du haut des rochers comme celle de
Terni. − Je n'ai rien vu là-bas que je puisse regretter ici. − Et à Paris ?
dit-elle. − A Paris..."
|
Chúng tôi không có ý băng qua những cánh đồng kia nữa. “Sylvie ạ, em không còn yêu tôi nữa phải
không?” Nàng thở dài một cái. “Anh ạ, trước sau gì, rồi cũng phải liệu cho hợp
lẽ mà thôi. Chuyện đời nó bước đi không giống như lòng ta ước muốn. Xưa kia,
anh có bảo em đọc La Nouvelle Héloïse, em đã đọc rồi, và em có run rẩy trước cái lời đầu
tiên của sách: “Gái nào sẽ đọc sách này, gái đó sẽ hỏng mất thân”. Tuy nhiên
em đã bỏ qua, em tin nơi lý trí của mình. Anh còn nhớ không cái ngày chúng ta
vận vào thân mình những y phục hôn lễ của bà dì?... Những tháp họa (9) trong
cuốn sách cũng trình bày những kẻ yêu nhau trong bộ y phục thời trước, và thế
đó, đối với em, anh đã là Saint-Preux,
còn em, em đã nhận ra mình trong nhân vật Julie. A! Sao anh không sớm quay về ngày đó. Phải chi
ngày đó anh chịu về. Nhưng em nghe người ta nói, ngày đó anh ở bên Ý Đại Lợi.
Chắc hẳn là bên đất nước đó, anh đã có gặp nhiều những thiếu nữ đẹp hơn em! –
Không. Sylvie ạ,
không một kẻ nào có được cái nhìn của con mắt em, và những nét dịu dàng trong
trắng trên khuôn mặt em. Em là một nữ thần thủy tiên (10) không tự biết mình
là tiên trong sóng lục. Vả chăng, những cụm rừng quận hạt này cũng đẹp có
thua gì những phong cảnh La Mã (11) bên kia. Đây có những khối hoa-cương-thạch
(12) tuyệt diệu chẳng thua gì bên đó, và một thác nước vì vèo, chảy từ ghềnh
đá xuống, cũng giống như thác nước bên châu quận Terni. Bên đó, anh không có thấy gì khả dĩ xui anh về đây
mà còn nhớ tiếc.
"Còn ở Paris?" Nàng hỏi – "Ở Paris…” |
Je secouai la tête sans répondre.
Tout à coup je pensai à l'image vaine qui m'avait
égaré si longtemps.
" Sylvie, dis-je, arrêtons-nous ici, le
voulez-vous ?
Je me jetai à ses pieds; je confessai en pleurant à
chaudes larmes mes irrésolutions, mes caprices; j'évoquai le spectre funeste
qui traversait ma vie.
− Sauvez-moi ! ajoutai-je, je reviens à vous pour
toujours. "
Elle tourna vers moi ses regards attendris...
|
Tôi lắc đầu không đáp.
Bỗng dưng tôi nhớ tới cái hình ảnh hão huyền đã lung trạo xô đẩy tôi lạc nẻo suốt bao ngày. Sylvie, chúng ta dừng tại đây, em bằng lòng chứ? Tôi quỳ xuống bên chân nàng; tôi khóc như mưa, thú nhận với nàng những bao nhiêu dùng dằng xuôi ngược, những do dự bần thần, những bàng hoàng luông tuồng ảo vọng tôi gợi lại cái hình hài quỷ dị quái ác đã đi qua trong kiếp sống của mình. "Em hãy giải cứu cho anh, anh xin trở về cùng em mãi mãi." Nàng đưa mắt nhìn tôi. Nàng cảm động vô cùng… |
En ce moment, notre entretien fut interrompu par de
violents éclats de rire. C'était le frère de Sylvie qui nous rejoignait avec
cette bonne gaieté rustique, suite obligée d'une nuit de fête, que des
rafraîchissements nombreux avaient développée outre mesure. Il appelait le
galon du bal, perdu au loin dans les buissons d'épines et qui ne tarda pas à
nous rejoindre. Ce garçon n'était guère plus solide sur ses pieds que son
compagnon, il paraissait plus embarrassé encore de la présence d'un Parisien
que celle de Sylvie. Sa figure candide, sa déférence mêlée d'embarras
m'empêchaient de lui en vouloir d'avoir été le danseur pour lequel on était resté
si tard à la fête. Je le jugeais peu dangereux.
− Il faut rentrer à la maison, dit Sylvie à son
frère. A tantôt ! me dit-elle en me tendant la joue.
L'amoureux ne s'offensa pas.
|
Bỗng lúc đó, câu chuyện bị cắt ngang vì một tràng cười mãnh liệt. Đó là người
anh của Sylvie đang chạy tới, anh mộc mạc vui cười cách điệu nông
dân, lại thêm những yến ẩm tràn lan đêm dạ hội càng làm cho cốt cách nặng
thêm ra. Anh gọi chàng si tình kia lại, anh chàng thấp thỏm yêu đương đang mất
dạng ở xa kia, sau những lùm cây hoang dại. Anh chàng đó cũng chân nam đá
chân xiêu như ông bạn của mình. Anh chàng kia dường như bối rối bởi sự hiện
diện của cái cậu Parisien phong nhã này còn hơn là lúng túng bởi sự hiện diện của Sylvie. Gương mặt thật thà, chất phác của anh ta, lòng kính
nể pha ngại ngùng của chàng ta, không cho phép tôi oán giận được, dù anh là
cái kẻ đã xui em Sylvie nấn ná ở lại hội muộn màng. Tôi xét ra, anh chàng
kia chẳng có gì đáng nên gờm sợ hết.
"Phải trở về nhà thôi", Sylvie nói với người anh. "Gặp nhau lần khác nhé!" Nàng bảo tôi và đưa má cho tôi hôn. Kẻ si tình kia không lấy thế làm tức. |
@ Tác giả: Gérard de Nerval @ Sylvie - Souvenirs du Valois @ Dịch giả: Bùi Giáng @ Mùi Hương Xuân Sắc @ Chú thích: Đặng Thế Kiệt
Search This Blog
Tuesday, December 8, 2015
VIII. − Le bal de Loisy / Cuộc khiêu vũ tại Loisy
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment