II. − Adrienne
|
II. Andrienne
|
Je regagnai mon
lit et je ne pus y trouver le repos. Plongé dans une demi-somnolence, toute
ma jeunesse repassait en mes souvenirs. Cet état, où l'esprit résiste encore
aux bizarres combinaisons du songe, permet souvent de voir se presser en
quelques minutes les tableaux les plus saillants d'une longue période de la vie.
Je me
représentais un château du temps de Henri IV avec ses toits pointus couverts
d'ardoises (1) et sa face rougeâtre aux encoignures dentelées de pierres
jaunies, une grande place verte encadrée d'ormes et de tilleuls (2), dont le
soleil couchant perçait le feuillage de ses traits enflammés. Des jeunes
filles dansaient en rond sur la pelouse en chantant de vieux airs transmis
par leurs mères, et d'un français si naturellement pur, que l'on se sentait
bien exister dans ce vieux pays du Valois (3), où, pendant plus de mille ans,
a battu le cœur de la France (4).
|
Tôi về phòng ngủ và thao thức thâm canh. Đắm trong cơn chập chờn nửa mê nửa
tỉnh, tôi thiêm thiếp gợi về trong kỷ niệm bầu trời tuổi trẻ thơ ngây. Cái trạng
thái gay cấn ôn mê, u nùng lơ lửng, trong đó tinh thần còn gượng chống lại những
ảo mộng xô ùa xoay tít phối hợp những hương màu quỷ dị, cái trạng thái đó thường
còn cho phép ta nhìn thấy trong phút giây phiêu hốt, những bức tranh kỳ ảo nổi
bật trên một nền di chuyển cả một đoạn đời dài đang thêu dệt những gì cho một
kiếp hư sinh.
Tôi hình dung một cung điện huy hoàng thời Henri Đệ Tứ, với những chóp mái nhọn lợp bằng đá đen (1), và phía mặt tiền phết vôi hồng đo đỏ, với những góc tường khúc khuỷu, cắt khía răng cưa, màu vàng hoe như cổ lục. Tôi nhìn thấy lại một vùng cỏ xanh rì, xung quanh có xúm xít những cây bồ đề, và du thụ (2), và dẻ gai, và ánh mặt trời chiều xuyên vào vòm lá xum xuê bằng những tia đỏ óng. Những nàng con gái nhảy múa theo những đường vòng trên nội cỏ cong cong. Các nàng ca ngâm những điệu ca cổ kính do các bà mẹ truyền cho, còn giữ nguyên cái ngôn ngữ thiên nhiên thuần túy, nghe mà tưởng chừng như quả thật mình đang sống thật sự ở trong miền xưa cố quận Valois (3), mà từ hơn ngàn năm trái tim của tổ quốc (4) đã phập phồng đánh nhịp. |
J'étais le seul garçon dans cette ronde, où
j'avais amené ma compagne toute jeune encore, Sylvie, une petite fille du
hameau voisin, si vive et si fraîche, avec ses yeux noirs, son profil régulier
et sa peau légèrement hâlée !... Je n'aimais qu'elle, je ne voyais qu'elle, −
jusque-là ! A peine avais-je remarqué, dans la ronde où nous dansions, une
blonde, grande et belle, qu'on appelait Adrienne. Tout d'un coup, suivant les
règles de la danse, Adrienne se trouva placée seule avec moi au milieu du
cercle. Nos tailles étaient pareilles. On nous dit de nous embrasser, et la
danse et le chœur tournaient plus vivement que jamais. En lui donnant ce
baiser, je ne pus m'empêcher de lui presser la main. Les longs anneaux roulés
de ses cheveux d'or effleuraient mes joues. De ce moment, un trouble inconnu
s'empara de moi. − La belle devait chanter pour avoir le droit de rentrer
dans la danse. On s'assit autour d'elle, et aussitôt, d'une voix fraîche et
pénétrante, légèrement voilée, comme celle des filles de ce pays brumeux (8),
elle chanta une de ces anciennes romances pleines de mélancolie et d'amour,
qui racontent toujours les malheurs d'une princesse enfermée dans sa tour par
la volonté d'un père qui la punit d'avoir aimé. La mélodie se terminait à
chaque stance par ces trilles chevrotants (9) que font valoir si bien les
voix jeunes, quand elles imitent par un frisson modulé la voix tremblante des
aïeules.
|
Tôi là thằng con trai duy nhất trong cuộc hát múa vòng. Lúc đi, tôi có dẫn
theo một cô bạn xinh tươi tuổi nhỏ, nàng Sylvie, con gái nhà một thôn bản láng
giềng, nàng linh hoạt xiết bao, đằm thắm tươi cười, với đôi con mắt đen tròn
lóng lánh, trắc diện đều đặn ôn nhu, với làn da sậm sậm!... Tôi chỉ yêu nàng,
và chỉ thấy có một mình nàng – kể từ trước cho tới lúc bấy giờ, chợt biến động
than ôi… Trước đó, tôi có lưu ý gì mấy đâu, giữa cuộc múa vòng khiêu vũ, tôi
còn lưu tâm gì mấy tí, tới một cô nàng tóc hoe óng ả, vóc cao và kiều diễm, mà
thiên hạ bốn bên gọi là cô Andrienne. Thì bất thình lình, theo luật tắc cuộc múa vòng, bỗng
dưng Adrienne dập dìu xoay thân thể lại, bất ngờ dừng sững lại một mình trong cuộc múa,
tại trung tâm, cùng tôi đối diện. Hai đứa vóc dáng như nhau. Người ta bảo chúng
tôi hãy ôm nhau mà múa, và từ bỏ cuộc khiêu vũ và bản tình ca hợp xướng cùng
thi nhau mà xoay tít dìu dặt vô ngần. Lúc trao nàng cái hôn kỳ ảo, tôi không
cưỡng nổi, siết bàn tay nàng một cái. Những mớ tóc vàng xoăn tua tủa lắt lay
chạm nhẹ vào má tôi. Từ đó, một niềm man mác dị thường bỗng xâm chiếm tâm linh
tôi như càn khôn trở mộng. – Rồi cô gái đẹp phải ca lên để được quyền quay trở
vào vòng khiêu vũ. Người ta ngồi xuống xung quanh nàng, và liền sau đó, một
giọng vàng tươi mát long lanh ngấm sâu vào vũ trụ, rồi nhòe đục ít nhiều, như
sương ngọc mù sa ám linh hồn thục nữ suốt miền xứ xuân thu (8), nàng hát lên
một bản tình ca cổ kính đầy rẫy mộng ưu sầu, từ thiên thu kể lại, vẫn câu
chuyện vô vàn khốn khổ của một cô nàng công chúa chịu đọa đày xuân sắc trong
cấm cung, do ý chí một vua cha trừng phạt nàng đã yêu đương ai mà đắm đuối… Cứ
mỗi tiết, bài ca lại kết thúc bằng một cơn dậy réo rắt chiên âm (9),
mà giọng gái tơ rất thích hợp để ngân dài và bắt chước cái giọng run rẩy u
nùng của những bà tổ nội xưa kia.
|
A mesure qu'elle chantait, l'ombre descendait
des grands arbres, et le clair de lune naissant tombait sur elle seule,
isolée de notre cercle attentif. − Elle se tut, et personne n'osa rompre le
silence. La pelouse était couverte de faibles vapeurs condensées, qui
déroulaient leurs blancs flocons sur les pointes des herbes. Nous pensions
être en paradis. − Je me levai enfin, courant au parterre du château, où se
trouvaient de lauriers (5), plantés dans de grands vases de faïence peints en
camaïeu (6). Je rapportai deux branches, qui furent tressées en couronne et
nouées d'un ruban. Je posai sur la tête d'Adrienne cet ornement, dont les
feuilles lustrées éclataient sur ses cheveux blonds aux rayons pâles de la
lune. Elle ressemblait à la Béatrice (7) de Dante qui sourit au poète errant
sur la lisière des saintes demeures.
|
Nàng hát đê mê, bóng chiều sa thấp, phủ một vùng đầu ngọn cỏ lá cây. Bóng
trăng êm đềm bắt đầu gieo ánh xuống rơi khắp thân thể nàng riêng biệt, đứng cách
với toàn thể chúng tôi đang chăm chú ở xung quanh. – Nàng chợt nhuốm hơi mù
nhẹ nhẹ, sương trắng đượm trên đầu cỏ lục đăm chiêu. Chúng tôi tưởng mình đang
ở non nước thiên đường ngồi mơ màng bên ngõ hạnh, nhìn ngàn đào nghiêng bóng
giòng xanh. – Sau cùng, tôi đứng lên, chạy bay tới bồn hoa cung điện, có những
cành nguyệt quế (5) trồng trong những chậu sành đồ sộ có những hình chạm nổi loan
phụng camaïeu (6). Tôi mang trở về hai
nhánh xum xuê, tết thành một vòng hoa, kết lại bằng một dải băng trinh bạch. Tôi
đề huề nâng lên, và đặt vòng hoa băng tuyết xuống trên đầu trang nương tử trong
một phút thiên thu. Dưới ánh mờ vừng nguyệt, những chiếc lá lấp lánh ngời trên
làn tóc phiêu du. Hỡi ôi! {Trăng nhớ tầm dương, là nhớ người. Em là Béatrice (7)
của tôi thôi. Miệng cười má lúm đồng tiền nhỏ. Em trút mơ màng non nước ôi.}
|
Adrienne se
leva. Développant sa taille élancée, elle nous fit un salut gracieux, et
rentra en courant dans le château. − C'était, nous dit-on, la petite-fille de
l'un des descendants d'une famille alliée aux anciens rois de France; le sang
des Valois coulait dans ses veines. Pour ce jour de fête, on lui avait permis
de se mêler à nos jeux; nous ne devions plus la revoir, car le lendemain elle
repartit pour un couvent où elle était pensionnaire.
|
Andrienne đứng lên. Vươn duỗi tấm hình hài dong dỏng rộng, em nghiêng mình
chào nhẹ nhẹ, rồi vùng chạy mất về điện ngọc lãnh cung. {Anh nhìn suốt xứ sau
lưng. Thiên thu rụng bóng vô chừng thời gian. Ngậm ngùi gió nội hoang mang.
Theo nồng hơi thở miệng vàng đã xa. Cành Nam ước nguyện chan hòa. Sim ngàn sổ
lá đêm ngà tử sinh. Gió sương từ tạ biên đình. Bóng sa hồ khép chặt tình mông
lung. Rêu tần ngần tuyết in phong. Sóng phơi trường mộng từ trong dậy nguồn.
Rập rờn đầu liễu xanh buông. Mùa trăng nước đẩy xô buồn đi qua. Trang hồng
kim hải ra hoa. Trổ bông mùa phượng tên là Andrienne. Anh về đuổi mộng cuồng
điên. Mùa thu quốc sắc, ưu phiền ngập trang. Mai sau thiên hạ bảo rằng. Người
con gái ấy chất hằng trâm anh.} – C'était,
nous dit-on, la petite-fille de l'un des descendants d'une famille alliée aux
anciens rois de France; le sang des Valois coulait dans ses veines. Pour ce
jour de fête, on lui avait permis de se mêler à nos jeux; nous ne devions
plus la revoir, car le lendemain elle repartit pour un couvent où elle était
pensionnaire. Người con gái ấy,
thiên hạ bảo: vốn là cháu nhỏ một gia đình thông gia với những vì vua chúa
xưa kia. Giòng máu họ Valois chảy
ở trong mạch máu đen của nàng. Nhân ngày Hội Đố Lá đặc biệt này, cha mẹ nàng
cho phép nàng dự vào cuộc chơi của chúng ta, chúng ta sẽ không còn được gặp lại
nàng nữa đâu vì qua ngày hôm sau, nàng sẽ lên đường vào lại tu viện; nàng là
nữ sinh ký túc tại đó.
|
Quand je revins
près de Sylvie, je m'aperçus qu'elle pleurait. La couronne donnée par mes
mains à la belle chanteuse était le sujet de ses larmes. Je lui offris d'en
aller cueillir une autre, mais elle dit qu'elle n'y tenait nullement, ne la
méritant pas. Je voulus en vain me défendre, elle ne me dit plus un seul mot
pendant que je la reconduisais chez ses parents.
|
Lúc tôi quay trở lại bên Sylvie thì thấy nàng đương khóc. Cái vòng hoa nguyệt quế, tôi
tự tay trao cho nương tử ca nhi, chính đó là đầu mối những giọt lệ vàng đương
rớt hột bây giờ. Tôi thân ái bảo rằng để tôi chạy đi hái một vòng hoa khác về
trao tặng đề huề, nhưng nàng thổn thức bảo rằng nàng có xứng đáng chi đâu.
Tôi lóng cóng luống công tìm cách tự bào chữa cho mình, nàng vẫn chẳng nói một
lời nào nữa hết, suốt dọc đường tôi dẫn từ bãi cỏ trở về nhà cha mẹ nàng, tôi
chẳng được đền đáp một lời nào nữa cả.
|
Rappelé moi-même
à Paris pour y reprendre mes études, j'emportai cette double image d'une
amitié tendre tristement rompue, puis d'un amour impossible et vague, source
de pensées douloureuses que la philosophie de collège était impuissante à
calmer.
La figure
d'Adrienne resta seule triomphante, − mirage de la gloire et de la beauté,
adoucissant ou partageant les heures des sévères études. Aux vacances de
l'année suivante, j'appris que cette belle à peine entrevue était consacrée
par sa famille à la vie religieuse.
|
Rồi trở về lại Paris học tập, tôi mang theo về phố thị cái hình ảnh song đôi
của một tình bạn êm đềm bị đứt lìa sầu não, − rồi một mối tình yêu xa hút vô
vọng mơ hồ, cội nguồn của bao nhiêu tư tưởng xót xa, mà triết học nhà trường không
làm sao cho nguôi được.
La figure d'Adrienne resta seule triomphante, − mirage de la gloire et de la beauté, adoucissant ou partageant les heures des sévères études. Gương mặt Adrienne ở lại bên lòng ngập bờ lửng kêu trong tiếng gọi, − ảo ảnh của tài hoa phát tiết, huyễn tượng được những gì với những giờ nhọc nhằn kinh sử. Mùa hè năm sau, trở về thôn xóm cũ, tôi được người ta cho biết rằng cô gái kiều diễm nọ, thoáng gặp một lần, từ đó đã bị gia đình đưa đẩy vào con đường tu khắc khổ của tôn giáo. Và mộng hoài, xin vĩnh viễn chia xa. |
@ Tác giả: Gérard de Nerval @ Sylvie - Souvenirs du Valois @ Dịch giả: Bùi Giáng @ Mùi Hương Xuân Sắc @ Chú thích: Đặng Thế Kiệt
Search This Blog
Sunday, December 13, 2015
II. − Adrienne
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment